Ngôi Sao Hi Vọng - Chương Chương 864: Hoan Nghênh Trở Về, Prinz!!! (2)
Chương 864: Hoan Nghênh Trở Về, Prinz!!! (2)
Tùng lúc này, mặc dù đứng bên trong phòng thay đồ, nhưng tâm trạng vẫn còn có chút thấp thỏm.
Cậu cũng không hề cố gắng điều chỉnh cảm xúc làm gì, dù sao khi bước vào sân bóng, cậu vẫn sẽ là một Nguyễn Thanh Tùng với cái đầu lạnh lùng cùng thân thể cống hiến toàn vẹn cho trận đấu. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến phát huy của mình trong trận đấu, vậy thì làm gì phải cố gắng làm khó mình cơ chứ? Vả lại, lần đầu tiên trải nghiệm quay trở lại nơi từng là sân nhà của mình cũng là một cảm giác vô cùng đặc biệt, Tùng cũng không muốn bỏ dở cảm xúc khác thường này, ít nhất nó cũng khiến cho nhân sinh của cậu nhiều thêm một niềm vui thú.
Đương nhiên, trong mắt những người còn lại, phản ứng này của Tùng khiến cho nhiều người đều có chút lo lắng, đặc biệt là Ferguson. Ông cũng có chút ảo não, đáng lý ra trước đó nên làm chút biện pháp phòng ngừa với thằng nhóc này. Ông quên mất dù cho biểu hiện của cậu ta cứng cỏi và bản lĩnh đến đâu, thì trên thực tế, cậu ấy cũng chỉ mới là một tên nhóc hơn 20 tuổi một chút, tính toán ra còn chưa rời khỏi ngưỡng cửa Đại học, chứ đừng nói đến nhân sinh tiếp xúc với nhiều chuyện, có thể đối diện với áp lực mà không biến sắc. Đặc biệt chuyến thi đấu về nơi cũ này, đó là một trải nghiệm không phải ai cũng có thể chịu được, nhất là đứng trước cổ động viên cũ dùng lời nhục mạ hoặc chửi bới, dù cho bản lĩnh đến đâu cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Ferguson có chút lo lắng kéo tên nhóc này về một góc, nhìn vào mắt Tùng, nhỏ giọng hỏi :”Cậu thế nào? Khẩn trương sao?”
Tùng lúc này, mặc dù đứng bên trong phòng thay đồ, nhưng tâm trạng vẫn còn có chút thấp thỏm.
Cậu cũng không hề cố gắng điều chỉnh cảm xúc làm gì, dù sao khi bước vào sân bóng, cậu vẫn sẽ là một Nguyễn Thanh Tùng với cái đầu lạnh lùng cùng thân thể cống hiến toàn vẹn cho trận đấu. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến phát huy của mình trong trận đấu, vậy thì làm gì phải cố gắng làm khó mình cơ chứ? Vả lại, lần đầu tiên trải nghiệm quay trở lại nơi từng là sân nhà của mình cũng là một cảm giác vô cùng đặc biệt, Tùng cũng không muốn bỏ dở cảm xúc khác thường này, ít nhất nó cũng khiến cho nhân sinh của cậu nhiều thêm một niềm vui thú.
Đương nhiên, trong mắt những người còn lại, phản ứng này của Tùng khiến cho nhiều người đều có chút lo lắng, đặc biệt là Ferguson. Ông cũng có chút ảo não, đáng lý ra trước đó nên làm chút biện pháp phòng ngừa với thằng nhóc này. Ông quên mất dù cho biểu hiện của cậu ta cứng cỏi và bản lĩnh đến đâu, thì trên thực tế, cậu ấy cũng chỉ mới là một tên nhóc hơn 20 tuổi một chút, tính toán ra còn chưa rời khỏi ngưỡng cửa Đại học, chứ đừng nói đến nhân sinh tiếp xúc với nhiều chuyện, có thể đối diện với áp lực mà không biến sắc. Đặc biệt chuyến thi đấu về nơi cũ này, đó là một trải nghiệm không phải ai cũng có thể chịu được, nhất là đứng trước cổ động viên cũ dùng lời nhục mạ hoặc chửi bới, dù cho bản lĩnh đến đâu cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Ferguson có chút lo lắng kéo tên nhóc này về một góc, nhìn vào mắt Tùng, nhỏ giọng hỏi :”Cậu thế nào? Khẩn trương sao?”
Đăng nhập
Góp ý