Ta Muốn Làm Nam Nhân Của Tiên Tôn Và Ma Đế - Chương Chương 1: Đêm Mưa Trên Loạn Kỳ Sơn
Chương 1: Đêm Mưa Trên Loạn Kỳ Sơn
Mây đen kéo đến nghìn nghịt, tích tụ trên bầu trời, cả vùng đất chìm vào bóng tối, một trận mưa to như sẵn sàng dời núi lấp biển sắp ập tới.
Núi sông vụn vỡ, ngàn ngựa im tiếng. Một đám người vội vã chạy về ngôi miếu hoang phía trước.
Địa hình xung quanh lộn xộn, tựa như trong lúc vị thần Tạo Hóa đang sắp xếp. nhưng vì tức giận mà bẻ cong đồi núi nơi đây.
Bên phải miếu hoang là một hố sâu rộng khoảng nửa dặm, xung quanh có những khe nứt nối nhau, làm cho hố này không thể tích nước mà thành thành hồ được.
Trong đám người có một thanh niên mặc áo lông đang cưỡi một con ngựa, nhanh nhẹn chạy tới miếu hoang đầu tiên rồi nhảy xuống. Không bao lâu, vị võ gỉả bên cạnh cũng đến nơi. Phía sau, những người còn lại thờ phì phò đuổi theo, nhanh chóng dắt ngựa đi buộc.
Trong những tiếng sét đánh oành oành, cả một mảnh trời đất trắng xóa. Lúc này, cả đoàn người đã kịp trú vào ngôi miếu hoang, tránh đi trận mưa lớn này.
"Thời tiết vùng này thật thất thường!" Người thanh niên phủi sạch bui đất và cỏ dại trên chiếc áo lông rồi nhìn ra ngoài cửa sổ qua những lớp mạng nhện, "Mới lúc nãy còn bình thường, cả vạn dặm không một bóng mây, vậy mà, đột nhiên mây đen từ đâu xuất hiện, từ lúc đó trời cũng bắt đầu mưa."
Vị võ giả mặc kình y màu xám, mặt to trán thấp, đeo một thanh đao sắt bên hông. Hắn cười nói "Thiếu gia có chỗ không biết, nơi đây là dãy Loạn Kỳ nhưng ba trăm năm trước được gọi là dãy Thạch Kỳ."
*Chú thích: kình y là loại quần áo được làm ra để dễ dàng hơn trong việc chiến đấu và di chuyển vì thế cổ tay áo được làm bó sát, phần chân và người phải vừa vặn, đũng quần không được rộng.
"Thời kỳ đó, những ngọn núi này được sắp xếp thành một bàn cờ, tuy nhiên, nơi đây sau đó đã xảy ra một cuộc chiến trong ma đạo, máu chảy thành sông, xác c·hết ngập đất, ngay cả địa hình xung quanh cũng phải thay đổi."
Người thanh niên ao ước nói:"Thật không biết về sau ta có thể đạt sức mạnh to lớn như thế không nữa? "
Vị võ giả nghe thấy thế thì lắc đầu rồi cười nói:"Kỳ ngộ bậc này thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Khó! Khó! Khó!"
Người thanh niên bất đắc dĩ thở dài, hắn rất hi vọng lúc này có một cái hệ thống đột nhiên xuất hiện trước mặt, cho hắn thật nhiều thần công cùng một ít điểm rồi sau đó lập tức thăng cấp.
Xuyên không tới đấy, hắn sống trên thân thể này đã được ba năm. Trong khoảng thời gian này, hắn đã giúp người dân của sơn thành Tiểu Hãn rất nhiều chuyện.
Nhưng trong một thời đại nhiễu nhương như thế này, chỉ có những võ giả cùng thần thông giả cường đại mới có thể tự bảo vệ chính mình.
Không giống như hiện tại, quân hầu đã phái người đến, vì an nguy của toàn bộ người dân trong thành, hắn, vị thiếu gia của sơn thành Tiểu Hãn, buộc phải nghe theo mệnh lệnh, lập tức đến quân thành để "thông gia". Nói là thông gia, nhưng chính xác là cưới. Hắn phải lấy "nữ nhi" mà vị quân hầu này tùy ý chọn trong gia tộc.
Bên cạnh hắn, sáu người tùy tùng đã tự giác làm việc. Người nhóm lửa, người chuẩn bị bữa tối, người thì lấy cái chổi cạnh cánh cửa tàn tạ để quét dọn ngôi miếu. Gọi là tùy tùng nhưng những người này này thực ra cũng chỉ là thợ săn trong sơn thành Tiểu Hãn.
Những năm nay, sơn thành Tiểu Hãn đã phải trải qua một khoảng thời gian cực kỳ gian nan. Chỉ cho đến ba năm trước, Sư Hạo, thiếu gia của bọn hắn, sau khi chịu một trận ốm nặng thì tựa như được sáng tỏ. Ngài đã đưa rất nhiều kĩ thuật mời vào sơn thành giúp dân chúng có thể vượt qua những ngày tháng khó khăn này.
Đây cũng chính là nguyên nhân bọn hấn vô cùng kính trongj vị thiếu gia mười bảy tuổi này.
Sư Hạo đi tới cửa miếu, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Vùng đất mênh mông, mưa trút xuống rào rào. Nhờ những làn hơi nước, dòng lũ đã tìm được lỗ hổng của ngôi miếu, chúng ầm ầm tiến vào bên trong, cảm giác như cả mặt đất đầu bị rung chuyển, cơn mưa thì như một trận đ·ại h·ồng t·hủy đang ập tới.
"Thiếu gia!" Người võ giả sau lưng gọi hắn rồi nói: "Đêm nay có lẽ vẫn chưa thể đi được, mưa ở bên ngoài rất lớn. Chúng ta nên ngồi trong ngôi miếu này chờ mưa tạnh thôi."
Sư Hạo quay đầu, đi đến chỗ nền đất yên tĩnh đã được quét dọn khá sạch sẽ. Một người tùy tùng thấy vậy liền đưa một miếng vải tới giúp hắn làm đệm nhưng lại bị Sư Hạo khoát tay từ chối nói: "Không cần thiết đâu"
Người kia cười nói: "Thiếu gia là người đọc sách, không giống những người như chúng tôi chỉ là những thợ sơn thô kệch, đã ngồi quen trên mặt đất bẩn." Cuối cùng tấm vải vẫn được trải ra.
Sư Hạo cười giễu nói:"Những năm này, người đọc sách thì có thể làm gì được cơ chứ, ta hi vọng có thể bỏ văn học võ. Chỉ như thế mới có thể làm dược nhiều việc."
Không thể từ chối lòng tốt của người kia, hắn đành phải ngồi xuống tấm vải vuông màu xám rồi hoit người võ gải bên cạnh:"Sư phụ Lư, ngươi cũng là người luyện võ..."
Sư phụ Lư nói:"Thiếu gia, người luyện võ cũng chia thành nhiều loại. Ta thì chỉ là loại thô kệch lăn lôn đầu đường cuối ngõ, không phải loại khing công vượt nóc băng tường, cũng không phải loại dùng thần thông g·iết địch cách ngàn dặm. Trong mắt mọi người, người như ta nếu nói là luyện võ thì chỉ bôi nhọ chữ "võ" mà thôi."
"Nếu thiếu gia thực sự muốn có được khả năng phi thiên độn địa thì chỉ có cách gia nhập Sùng tiên môn. "
Nói đến ba chữ "Sùng tiên môn" hắn không hề sùng kính mà thể hiện một bộ dạng cực kỳ thấp hèn.
Có lẽ, đối với một người chỉ biết chút quyền pháp đao thuật như hắn, Sùng tiên môn với đạo pháp vô tận, thần thông cái thế mới để hắn sẵn sàng cúi đầu, thể hiện sự thấp hèn của mình.
Dù là Sư Hạo, nghe đến ba chữ "Sùng tiên môn" thì cũng chỉ biết cau mày, lắc đầu.
Sư phụ lư nhỏ giọng nói:" Nếu thiếu gia không muốn vào Sùng tiên môn nhưng vẫn muốn học được bản
lĩnh thật sự thì chỉ có thể đi theo hướng "bàng môn tà đạo" hoặc thậm chí là Ma môn.
Bên ngoài, một tia chớp xẹt qua làm chấn động cả một vùng trời. Không gian ngoài miếu đột nhiên sáng lên nhưng rồi lại bị bóng tối nhanh chóng nuốt mất.
Mấy tên tùy tùng trong trang phục thợ săn lần lượt lấy nồi sắt, tạo lửa rồi nấu canh thịt. Bọn hắn đã quá quen sống trong rừng nên những việc này vô cùng đơn giản.
Chỉ một lát sau, nước sôi sùng sục, mùi thịt bốc lên, bay vào mũi, lại thêm vào đó nấm hương cùng măng khô trong bao, hương thơm lúc này khiến nước miếng chảy ròng.
Bỗng nhiên, bên ngoài, một tia chớp lóe lên.
Ngoài miếu có một loạt tiếng chân dồn dập tiến đến. Những giọt mưa nảy vào đám lửa hồng vang lên những tiếng lách tách. Một đám người toàn thân ướt sũng, vọt vào, hai đám người nhìn thấy nhau thì lập tức đề phòng.
Sư Hạo quay ra nhìn lại, bên họ có bảy người, không nhiều không ít.
Trong bảy người này, người đi đầu mặc một chiếc áo đạo cũ nát màu lam nhạt, bên trên có thêu vân hạc. Chiếc áo có ít nhất liên tiếp ba chỗ bị rách, máu đã nhuộm đỏ vào cả chiếc áo tráng bên trong nhung nhờ nước mưa mà giờ đã nhạt đi phần nào.
* Chú thích: vân hạc có thể hiểu là chiếc áo được thêu lên hình con hạc đang bay giữa những đám mây.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, không hề giống như người bình thường, có thể là do mất máu quá nhiều mà dẫn đến sức lực kiệt quệ, mặt không còn chút máu nào.
Bên hông hắn có một thanh kiếm, vỏ kiếm thì ở bên eo phải, nhưng bên trái lại dùng tay không giữ kiếm. Hắn vô cùng cảnh giác, dường như lúc nào cũng sẵn sàng rút kiếm ra chém.
Ngoài ra, còn có bốn người đều mặc kình y của võ giả. Hai người còn lại thì là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi cùng một cậu bé chưa đến mười tuổi.
Lúc này, toàn thân bọn hắn ướt sũng. Chạy như điên dưới những cơn mưa rào như thế này thì không khác tự ngâm mình trong nước là mấy.
Trong đó, người thiếu nữ mặc chiếc nhu quần màu hồng đào với tay áo hẹp. Bộ quần áo ướt đẫm dính chặt vào những đường cong lả lướt trên thân thể. Những sợi tóc ướt sũng dính lộn xộn trên mặt.
* Chú thích: Nhu quần (襦裙) là áo vạt ngắn quây thường. Nhu (襦 là chiếc áo ngắn. Quần (裙) là chiếc váy, chiếc thường.
Nàng nhìn về phía đống lửa, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhưng xen lẫn trong đấy là một chút hi vọng.
Bên cạnh, thằng bé còn lại thì dựa sát vào người, tay nhỏ túm lấy một góc áo của nàng, vẻ mặt cũng đầy sợ hãi và bất án.
Hai nhóm người nhìn nhau. Người võ giả mang thanh kiếm bên hông có vẻ nghi ngờ, hắn lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Nơi này thật tối tăm nhỉ."
Những cơn gió theo bọn họ tiến vào làm rung động đến đống lửa khiến chúng như sắp bị thổi tắt. Những cái bóng của bọn hắn trên tường cũng vì thế mà lắc qua lắc lại.
Sư Hạo cùng sư phụ Lư nhìn nhau, thắc mắc, bọn họ nói chuyện với chúng ta à?
Người cầm đao thấy bọn họ không nói lời nào thì thở dài, quay đầu nhỉn ra cơn mưa to bên ngoài, nói: "Thật tối nhỉ!"
Sư Hạo suy nghĩ trong chốc lát rồi cười nói:"Bên ngoài thật đúng là rất tối, mọi người cũng đến tránh mưa sao? Chúng tôi đã đến đây trú trước khi trời bắt đầu mưa."
Người nọ nhẹ gật đầu, cũng không để ý đến bọn người Sư Hạo, liền quay đầu nhìn về phía nhóm người sau lưng, nhỏ giọng nói:"Ở dây chờ một lúc."
Sư hạo nghĩ:"Bọn họ căng thẳng như vậy, có vẻ là đang bị ai đó truy duổi. Thấy trong đây có ánh lửa. dù không biết là địch hay bạn, những vẫn chạy vào. Lời hắn nói chỉ sợ là một loại ám hiệu dùng để xác nhận nhưng thật tiếc mình lại không phải người đó."
Đây là một ngôi miếu thổ địa, pho tượng thổ địa công sát bên tường đã bị phủ đầy bụi. Nhóm người kia đi vào thì ngồi xuống cạnh một pho tượng khác. Bọn họ tạo thành một đám bảo vệ thiếu nữ và đứa trẻ bên trong.
Chỉ một lát sau, mùi thơm của thịt từ nồi sắt tỏa ra khắp nơi. Cùng lúc đó, Sư Hạo bỗng nghe thấy một âm thanh "Ọc ọc" phát ra từ chỗ đám người, thằng nhóc trong đó nhìn về phía nồi thịt với vẻ mặt thòm thèm.
Sư Hạo cười nhẹ, lấy một chiếc bát từ người bên cạnh, dùng thìa múc thịt rồi để vào đó hai cái thìa. Hắn đứng lên, đi đến phía nhóm người kia.
Người kia do dự một lúc, quay đầu nhìn đứa trẻ tội nghiệp phía sau, trầm mặc một hồi rồi mới nhận lấy bát thịt, thấp giọng nói:"Đa tạ!"
Sư Hạo về lại chỗ của mình, một người tùy tùng đã chuẩn bị cho hắn canh thịt.
Bên này, mọi người bắt đầu ăn uống một cách tràn đầy vui vẻ. Bên cạnh, người kia để bát cạnh thịt nguội một lúc đến khi thấy bọn Sư Hạo ăn không thấy có chuyện gì mới bưng cho bọn trẻ.
Người thiếu nữ cùng đứa trẻ mới chỉ ăn được vài miếng thì những thanh âm bên ngoài lại truyền đến.
Giờ phút này, mưa đã ngớt, những thanh âm lách tách, lách tách dần dần vang lên.
Màn đêm bên ngoài, giống như măt trống sơn đen bị một cây gậy bí ẩn gõ vang.
Ngay lúc đó, một người đàn ông từ màn mưa bước vào ngôi miếu. Ánh mắt nhanh chóng lướt qua một lượt rồi nhìn thẳng vào đám người, cưới quái dị:"Cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi!"
Choang một tiếng, cái bát trong tay thiếu nữ rơi vỡ tan tành trên mặt đất, canh thịt bắn lên bọt nước. Những võ giả kia lập tức đứng dậy, bảo vệ thiếu nữ và đứa trẻ sau lưng.
Đạo nhân kia ngay khi nhìn thấy người đàn ông bước vào liền bật dậy, rút kiếm ra. Mũi kiếm lóng lãnh, hàn quang lóe tứ phía.
Người đàn ông vừa bước vào miếu mặc tạo phục, bên hông lủng lăng một khối thiết bài, gắn thêm nhạn linh đạo. Cùng lúc đó, xung quang miếu hoang cũng vang lên hàng loạt âm thanh dồn dập, ngay cả màn mưa cũng khó che dấu chúng.
"Thật sự các ngươi có thể trốn thoát đấy" Người đàn ông rút ra nhạn linh đao. Đao quang nhuốm máu, lạnh lùng nói, "Đoạn đường này, g·iết không ít người của các ngươi, nhưng miệng ai cũng rất cứng. Tìm được các ngươi quả thật không dễ dàng. Nếu không có hai bằng hữu đến hỗ trợ, không chừng không thể đến được nơi này, để cho bọn ngươi trốn thoát,"
Đạo nhân kia nghiến răng nghiến lợi nói:"Triệu Hải Tùng, võ lâm của ngươi thật bẩn thỉu."
Thấy thế, người kia chỉ cười nói: "Ngô Thanh Thân là người đọc sách, thế mà lại vụng trộm cấu kết với nghịch đảng, viết thơ phản, làm nghịch văn, Lam Hạc, ngươi là người trong đạo môn không cùng Sùng Tiên Môn trừ tà, giữ gìn kỷ cương. thuần phục triều đình mà còn tham gia nghịch đảng, c·ướp xe chở tù. giúp người phản bội."
"Như ngươi bậc này đại gian đại ác nên đền tội."
Đạo nhân Lam Hạc nhăn mặt:"Thử Bức Song Ác?" Cuối cùng thì cũng hiểu vì sao Triệu Hải Tùng có thể đuổi đến nhanh như vậy.
Tên mặt ngọn răng chuột từ khung cửa sổ vỡ thò nửa cơ thể nhỏ gầy vào cười kỳ dị nói:"Không phải Thử Bức Song Ác, hai bọn ta giờ là Thử bộ đầu cùng Bức bộ đầu, là người gìn giữ pháp luật cùng kỷ cương, hì hì hì hì."
Triệu Hải Tùng chuyển ánh mắt về hướng đám người Sư Hạo, sư phụ Lư. Ánh mắt đầy sát ý nghiêm nghị nhưng rồi lại để ý thấy bộ áo lông khá đáng tiền, cuối cùng hừ một tiếng, quát:"Lục Phiến Môn phá án, người không có phận sự lăn ra ngoài!"
Mây đen kéo đến nghìn nghịt, tích tụ trên bầu trời, cả vùng đất chìm vào bóng tối, một trận mưa to như sẵn sàng dời núi lấp biển sắp ập tới.
Núi sông vụn vỡ, ngàn ngựa im tiếng. Một đám người vội vã chạy về ngôi miếu hoang phía trước.
Địa hình xung quanh lộn xộn, tựa như trong lúc vị thần Tạo Hóa đang sắp xếp. nhưng vì tức giận mà bẻ cong đồi núi nơi đây.
Bên phải miếu hoang là một hố sâu rộng khoảng nửa dặm, xung quanh có những khe nứt nối nhau, làm cho hố này không thể tích nước mà thành thành hồ được.
Trong đám người có một thanh niên mặc áo lông đang cưỡi một con ngựa, nhanh nhẹn chạy tới miếu hoang đầu tiên rồi nhảy xuống. Không bao lâu, vị võ gỉả bên cạnh cũng đến nơi. Phía sau, những người còn lại thờ phì phò đuổi theo, nhanh chóng dắt ngựa đi buộc.
Trong những tiếng sét đánh oành oành, cả một mảnh trời đất trắng xóa. Lúc này, cả đoàn người đã kịp trú vào ngôi miếu hoang, tránh đi trận mưa lớn này.
"Thời tiết vùng này thật thất thường!" Người thanh niên phủi sạch bui đất và cỏ dại trên chiếc áo lông rồi nhìn ra ngoài cửa sổ qua những lớp mạng nhện, "Mới lúc nãy còn bình thường, cả vạn dặm không một bóng mây, vậy mà, đột nhiên mây đen từ đâu xuất hiện, từ lúc đó trời cũng bắt đầu mưa."
Vị võ giả mặc kình y màu xám, mặt to trán thấp, đeo một thanh đao sắt bên hông. Hắn cười nói "Thiếu gia có chỗ không biết, nơi đây là dãy Loạn Kỳ nhưng ba trăm năm trước được gọi là dãy Thạch Kỳ."
*Chú thích: kình y là loại quần áo được làm ra để dễ dàng hơn trong việc chiến đấu và di chuyển vì thế cổ tay áo được làm bó sát, phần chân và người phải vừa vặn, đũng quần không được rộng.
"Thời kỳ đó, những ngọn núi này được sắp xếp thành một bàn cờ, tuy nhiên, nơi đây sau đó đã xảy ra một cuộc chiến trong ma đạo, máu chảy thành sông, xác c·hết ngập đất, ngay cả địa hình xung quanh cũng phải thay đổi."
Người thanh niên ao ước nói:"Thật không biết về sau ta có thể đạt sức mạnh to lớn như thế không nữa? "
Vị võ giả nghe thấy thế thì lắc đầu rồi cười nói:"Kỳ ngộ bậc này thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Khó! Khó! Khó!"
Người thanh niên bất đắc dĩ thở dài, hắn rất hi vọng lúc này có một cái hệ thống đột nhiên xuất hiện trước mặt, cho hắn thật nhiều thần công cùng một ít điểm rồi sau đó lập tức thăng cấp.
Xuyên không tới đấy, hắn sống trên thân thể này đã được ba năm. Trong khoảng thời gian này, hắn đã giúp người dân của sơn thành Tiểu Hãn rất nhiều chuyện.
Nhưng trong một thời đại nhiễu nhương như thế này, chỉ có những võ giả cùng thần thông giả cường đại mới có thể tự bảo vệ chính mình.
Không giống như hiện tại, quân hầu đã phái người đến, vì an nguy của toàn bộ người dân trong thành, hắn, vị thiếu gia của sơn thành Tiểu Hãn, buộc phải nghe theo mệnh lệnh, lập tức đến quân thành để "thông gia". Nói là thông gia, nhưng chính xác là cưới. Hắn phải lấy "nữ nhi" mà vị quân hầu này tùy ý chọn trong gia tộc.
Bên cạnh hắn, sáu người tùy tùng đã tự giác làm việc. Người nhóm lửa, người chuẩn bị bữa tối, người thì lấy cái chổi cạnh cánh cửa tàn tạ để quét dọn ngôi miếu. Gọi là tùy tùng nhưng những người này này thực ra cũng chỉ là thợ săn trong sơn thành Tiểu Hãn.
Những năm nay, sơn thành Tiểu Hãn đã phải trải qua một khoảng thời gian cực kỳ gian nan. Chỉ cho đến ba năm trước, Sư Hạo, thiếu gia của bọn hắn, sau khi chịu một trận ốm nặng thì tựa như được sáng tỏ. Ngài đã đưa rất nhiều kĩ thuật mời vào sơn thành giúp dân chúng có thể vượt qua những ngày tháng khó khăn này.
Đây cũng chính là nguyên nhân bọn hấn vô cùng kính trongj vị thiếu gia mười bảy tuổi này.
Sư Hạo đi tới cửa miếu, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Vùng đất mênh mông, mưa trút xuống rào rào. Nhờ những làn hơi nước, dòng lũ đã tìm được lỗ hổng của ngôi miếu, chúng ầm ầm tiến vào bên trong, cảm giác như cả mặt đất đầu bị rung chuyển, cơn mưa thì như một trận đ·ại h·ồng t·hủy đang ập tới.
"Thiếu gia!" Người võ giả sau lưng gọi hắn rồi nói: "Đêm nay có lẽ vẫn chưa thể đi được, mưa ở bên ngoài rất lớn. Chúng ta nên ngồi trong ngôi miếu này chờ mưa tạnh thôi."
Sư Hạo quay đầu, đi đến chỗ nền đất yên tĩnh đã được quét dọn khá sạch sẽ. Một người tùy tùng thấy vậy liền đưa một miếng vải tới giúp hắn làm đệm nhưng lại bị Sư Hạo khoát tay từ chối nói: "Không cần thiết đâu"
Người kia cười nói: "Thiếu gia là người đọc sách, không giống những người như chúng tôi chỉ là những thợ sơn thô kệch, đã ngồi quen trên mặt đất bẩn." Cuối cùng tấm vải vẫn được trải ra.
Sư Hạo cười giễu nói:"Những năm này, người đọc sách thì có thể làm gì được cơ chứ, ta hi vọng có thể bỏ văn học võ. Chỉ như thế mới có thể làm dược nhiều việc."
Không thể từ chối lòng tốt của người kia, hắn đành phải ngồi xuống tấm vải vuông màu xám rồi hoit người võ gải bên cạnh:"Sư phụ Lư, ngươi cũng là người luyện võ..."
Sư phụ Lư nói:"Thiếu gia, người luyện võ cũng chia thành nhiều loại. Ta thì chỉ là loại thô kệch lăn lôn đầu đường cuối ngõ, không phải loại khing công vượt nóc băng tường, cũng không phải loại dùng thần thông g·iết địch cách ngàn dặm. Trong mắt mọi người, người như ta nếu nói là luyện võ thì chỉ bôi nhọ chữ "võ" mà thôi."
"Nếu thiếu gia thực sự muốn có được khả năng phi thiên độn địa thì chỉ có cách gia nhập Sùng tiên môn. "
Nói đến ba chữ "Sùng tiên môn" hắn không hề sùng kính mà thể hiện một bộ dạng cực kỳ thấp hèn.
Có lẽ, đối với một người chỉ biết chút quyền pháp đao thuật như hắn, Sùng tiên môn với đạo pháp vô tận, thần thông cái thế mới để hắn sẵn sàng cúi đầu, thể hiện sự thấp hèn của mình.
Dù là Sư Hạo, nghe đến ba chữ "Sùng tiên môn" thì cũng chỉ biết cau mày, lắc đầu.
Sư phụ lư nhỏ giọng nói:" Nếu thiếu gia không muốn vào Sùng tiên môn nhưng vẫn muốn học được bản
lĩnh thật sự thì chỉ có thể đi theo hướng "bàng môn tà đạo" hoặc thậm chí là Ma môn.
Bên ngoài, một tia chớp xẹt qua làm chấn động cả một vùng trời. Không gian ngoài miếu đột nhiên sáng lên nhưng rồi lại bị bóng tối nhanh chóng nuốt mất.
Mấy tên tùy tùng trong trang phục thợ săn lần lượt lấy nồi sắt, tạo lửa rồi nấu canh thịt. Bọn hắn đã quá quen sống trong rừng nên những việc này vô cùng đơn giản.
Chỉ một lát sau, nước sôi sùng sục, mùi thịt bốc lên, bay vào mũi, lại thêm vào đó nấm hương cùng măng khô trong bao, hương thơm lúc này khiến nước miếng chảy ròng.
Bỗng nhiên, bên ngoài, một tia chớp lóe lên.
Ngoài miếu có một loạt tiếng chân dồn dập tiến đến. Những giọt mưa nảy vào đám lửa hồng vang lên những tiếng lách tách. Một đám người toàn thân ướt sũng, vọt vào, hai đám người nhìn thấy nhau thì lập tức đề phòng.
Sư Hạo quay ra nhìn lại, bên họ có bảy người, không nhiều không ít.
Trong bảy người này, người đi đầu mặc một chiếc áo đạo cũ nát màu lam nhạt, bên trên có thêu vân hạc. Chiếc áo có ít nhất liên tiếp ba chỗ bị rách, máu đã nhuộm đỏ vào cả chiếc áo tráng bên trong nhung nhờ nước mưa mà giờ đã nhạt đi phần nào.
* Chú thích: vân hạc có thể hiểu là chiếc áo được thêu lên hình con hạc đang bay giữa những đám mây.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, không hề giống như người bình thường, có thể là do mất máu quá nhiều mà dẫn đến sức lực kiệt quệ, mặt không còn chút máu nào.
Bên hông hắn có một thanh kiếm, vỏ kiếm thì ở bên eo phải, nhưng bên trái lại dùng tay không giữ kiếm. Hắn vô cùng cảnh giác, dường như lúc nào cũng sẵn sàng rút kiếm ra chém.
Ngoài ra, còn có bốn người đều mặc kình y của võ giả. Hai người còn lại thì là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi cùng một cậu bé chưa đến mười tuổi.
Lúc này, toàn thân bọn hắn ướt sũng. Chạy như điên dưới những cơn mưa rào như thế này thì không khác tự ngâm mình trong nước là mấy.
Trong đó, người thiếu nữ mặc chiếc nhu quần màu hồng đào với tay áo hẹp. Bộ quần áo ướt đẫm dính chặt vào những đường cong lả lướt trên thân thể. Những sợi tóc ướt sũng dính lộn xộn trên mặt.
* Chú thích: Nhu quần (襦裙) là áo vạt ngắn quây thường. Nhu (襦 là chiếc áo ngắn. Quần (裙) là chiếc váy, chiếc thường.
Nàng nhìn về phía đống lửa, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhưng xen lẫn trong đấy là một chút hi vọng.
Bên cạnh, thằng bé còn lại thì dựa sát vào người, tay nhỏ túm lấy một góc áo của nàng, vẻ mặt cũng đầy sợ hãi và bất án.
Hai nhóm người nhìn nhau. Người võ giả mang thanh kiếm bên hông có vẻ nghi ngờ, hắn lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Nơi này thật tối tăm nhỉ."
Những cơn gió theo bọn họ tiến vào làm rung động đến đống lửa khiến chúng như sắp bị thổi tắt. Những cái bóng của bọn hắn trên tường cũng vì thế mà lắc qua lắc lại.
Sư Hạo cùng sư phụ Lư nhìn nhau, thắc mắc, bọn họ nói chuyện với chúng ta à?
Người cầm đao thấy bọn họ không nói lời nào thì thở dài, quay đầu nhỉn ra cơn mưa to bên ngoài, nói: "Thật tối nhỉ!"
Sư Hạo suy nghĩ trong chốc lát rồi cười nói:"Bên ngoài thật đúng là rất tối, mọi người cũng đến tránh mưa sao? Chúng tôi đã đến đây trú trước khi trời bắt đầu mưa."
Người nọ nhẹ gật đầu, cũng không để ý đến bọn người Sư Hạo, liền quay đầu nhìn về phía nhóm người sau lưng, nhỏ giọng nói:"Ở dây chờ một lúc."
Sư hạo nghĩ:"Bọn họ căng thẳng như vậy, có vẻ là đang bị ai đó truy duổi. Thấy trong đây có ánh lửa. dù không biết là địch hay bạn, những vẫn chạy vào. Lời hắn nói chỉ sợ là một loại ám hiệu dùng để xác nhận nhưng thật tiếc mình lại không phải người đó."
Đây là một ngôi miếu thổ địa, pho tượng thổ địa công sát bên tường đã bị phủ đầy bụi. Nhóm người kia đi vào thì ngồi xuống cạnh một pho tượng khác. Bọn họ tạo thành một đám bảo vệ thiếu nữ và đứa trẻ bên trong.
Chỉ một lát sau, mùi thơm của thịt từ nồi sắt tỏa ra khắp nơi. Cùng lúc đó, Sư Hạo bỗng nghe thấy một âm thanh "Ọc ọc" phát ra từ chỗ đám người, thằng nhóc trong đó nhìn về phía nồi thịt với vẻ mặt thòm thèm.
Sư Hạo cười nhẹ, lấy một chiếc bát từ người bên cạnh, dùng thìa múc thịt rồi để vào đó hai cái thìa. Hắn đứng lên, đi đến phía nhóm người kia.
Người kia do dự một lúc, quay đầu nhìn đứa trẻ tội nghiệp phía sau, trầm mặc một hồi rồi mới nhận lấy bát thịt, thấp giọng nói:"Đa tạ!"
Sư Hạo về lại chỗ của mình, một người tùy tùng đã chuẩn bị cho hắn canh thịt.
Bên này, mọi người bắt đầu ăn uống một cách tràn đầy vui vẻ. Bên cạnh, người kia để bát cạnh thịt nguội một lúc đến khi thấy bọn Sư Hạo ăn không thấy có chuyện gì mới bưng cho bọn trẻ.
Người thiếu nữ cùng đứa trẻ mới chỉ ăn được vài miếng thì những thanh âm bên ngoài lại truyền đến.
Giờ phút này, mưa đã ngớt, những thanh âm lách tách, lách tách dần dần vang lên.
Màn đêm bên ngoài, giống như măt trống sơn đen bị một cây gậy bí ẩn gõ vang.
Ngay lúc đó, một người đàn ông từ màn mưa bước vào ngôi miếu. Ánh mắt nhanh chóng lướt qua một lượt rồi nhìn thẳng vào đám người, cưới quái dị:"Cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi!"
Choang một tiếng, cái bát trong tay thiếu nữ rơi vỡ tan tành trên mặt đất, canh thịt bắn lên bọt nước. Những võ giả kia lập tức đứng dậy, bảo vệ thiếu nữ và đứa trẻ sau lưng.
Đạo nhân kia ngay khi nhìn thấy người đàn ông bước vào liền bật dậy, rút kiếm ra. Mũi kiếm lóng lãnh, hàn quang lóe tứ phía.
Người đàn ông vừa bước vào miếu mặc tạo phục, bên hông lủng lăng một khối thiết bài, gắn thêm nhạn linh đạo. Cùng lúc đó, xung quang miếu hoang cũng vang lên hàng loạt âm thanh dồn dập, ngay cả màn mưa cũng khó che dấu chúng.
"Thật sự các ngươi có thể trốn thoát đấy" Người đàn ông rút ra nhạn linh đao. Đao quang nhuốm máu, lạnh lùng nói, "Đoạn đường này, g·iết không ít người của các ngươi, nhưng miệng ai cũng rất cứng. Tìm được các ngươi quả thật không dễ dàng. Nếu không có hai bằng hữu đến hỗ trợ, không chừng không thể đến được nơi này, để cho bọn ngươi trốn thoát,"
Đạo nhân kia nghiến răng nghiến lợi nói:"Triệu Hải Tùng, võ lâm của ngươi thật bẩn thỉu."
Thấy thế, người kia chỉ cười nói: "Ngô Thanh Thân là người đọc sách, thế mà lại vụng trộm cấu kết với nghịch đảng, viết thơ phản, làm nghịch văn, Lam Hạc, ngươi là người trong đạo môn không cùng Sùng Tiên Môn trừ tà, giữ gìn kỷ cương. thuần phục triều đình mà còn tham gia nghịch đảng, c·ướp xe chở tù. giúp người phản bội."
"Như ngươi bậc này đại gian đại ác nên đền tội."
Đạo nhân Lam Hạc nhăn mặt:"Thử Bức Song Ác?" Cuối cùng thì cũng hiểu vì sao Triệu Hải Tùng có thể đuổi đến nhanh như vậy.
Tên mặt ngọn răng chuột từ khung cửa sổ vỡ thò nửa cơ thể nhỏ gầy vào cười kỳ dị nói:"Không phải Thử Bức Song Ác, hai bọn ta giờ là Thử bộ đầu cùng Bức bộ đầu, là người gìn giữ pháp luật cùng kỷ cương, hì hì hì hì."
Triệu Hải Tùng chuyển ánh mắt về hướng đám người Sư Hạo, sư phụ Lư. Ánh mắt đầy sát ý nghiêm nghị nhưng rồi lại để ý thấy bộ áo lông khá đáng tiền, cuối cùng hừ một tiếng, quát:"Lục Phiến Môn phá án, người không có phận sự lăn ra ngoài!"
Đăng nhập
Góp ý